Game PC

Nguồn gốc của game: The Witcher – phần 1

“Witcher. Được sinh hạ từ những trò quỷ thuật và ma pháp bẩn thỉu, chúng là những tên tội phạm không có lương tri, trí óc hay e ngại. Chúng là những con quỷ dữ chỉ biết giết chóc, không có chỗ sin tồn giữa loài người. Kaer Morhen, nơi mà những sinh vật này ẩn náu, nơi chúng thực hiện những trò ma thuật phải bị quét sạch khỏi mặt đất, và mọi dấu vết phải được tinh lọc bằng muối và tiêu thạch.”

Một anh bán hàng…

Gã Witcher Geralt được sinh ra vào tháng 12 năm 1986, khi câu chuyện đầu tiên về tay thợ săn quái vật tóc trắng được xuất bản trên tờ tạp chí Fantastyka. Tác giả của nó, Andrzej Sapkowski là một người bán hàng lông thú với tấm bằng kinh tế, yêu thích đọc tiểu thuyết fantasy nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống bằng nghề viết lách. Nếu không phải nhờ một cuốn Fantastyka của con mình, Andrzej sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc tạo ra Geralt of Rivia.

Vậy thì điều gì đã xảy ra? Tờ tạp chí đó nói về một cuộc thi viết tiểu thuyết sắp được tổ chức, và Andrzej nghĩ rằng mình sẽ viết một câu chuyện, nhận giải thưởng, rồi “GG”. Ông muốn gây chấn động người dân Ba Lan, nhưng phải làm được điều đó trong 30 trang. Những câu chuyện dài kinh điển sẽ không thể nhét vừa khuôn khổ đó. 

Phải làm gì đây? Andrzej quyết định sẽ viết một câu chuyện thần tiên – fairytale, nhưng không có thần tiên, mà đầy quỷ dữ. Ông muốn biến những câu chuyện cổ Ba Lan trở nên chân thực hơn. Ba Lan có câu chuyện về một tay thợ giày giết chết rồng bằng cách dụ nó ăn một con cừu nhồi đầy lưu huỳnh. Khi con rồng khát nước và uống nước từ dòng sông, nó nổ tan xác và chết.

“Dối trá,” Andrzej nói. “Thợ giày làm giày chứ không giết quái vật. Binh lính và hiệp sĩ? Đó là những thằng ngu. Thầy tu chỉ muốn tiền và quấy rối trẻ em. Vậy ai giết quái vật?”

Những người chuyên nghiệp.

“Bạn muốn giết rồng, bạn không tìm một gã thợ giày. Bạn gọi những người chuyên nghiệp. Vì thế, tôi phát minh ra những người đó.” 

Ông viết nên Wiedzmin, truyện ngắn sau này được dịch thành The Witcher, và gửi đến Fantastyka. Sau một năm chờ đợi, ông nghĩ rằng mình đã thất bại bởi chẳng ai thích những gì ông đã viết ra. Nhưng sự thật là truyện ngắn này đã suýt nữa nhận giải nhất. Theo Andrzej, ở Ba Lan khi đó, fantasy là thể loại dành cho những đứa nhỏ còn chưa biết… tự sướng, và vì thế ông phải dừng lại ở hạng 3.

“Giám khảo là giám khảo, đa số họ đều ngu xuẩn, đều thiên vị. Nhưng cộng đồng – ảnh hưởng của The Witcher lên cộng đồng fan Ba Lan là to lớn, cực kỳ to lớn. Và mọi người đều nói, ‘thêm, thêm, thêm, thêm’.”

Ban đầu, Andrzej không hề định viết tiếp, nhưng sự nhiệt tình của các fan đã khiến ông đổi ý. Ông viết thêm vài truyện ngắn về Witcher, và sự ủng hộ càng trở nên nhiệt liệt. Ông quyết định thử làm điều chưa ai từng làm: viết một saga hoàn chỉnh về The Witcher. 

“Mọi người đều cười nhạo tôi,” ông nói. Không ai tin rằng một nhà xuất bản nào đó sẽ để một cái tên Ba Lan lên trên một cuốn tiểu thuyết fantasy và hi vọng bán được nó. Nhưng SuperNowa đã làm điều đó, và năm 1994, Blood of Elves – cuốn tiểu thuyết đầu tiên của The Witcher Saga ra đời.

Là một độc giả của thể loại fantasy, và biết các fan thất vọng như thế nào khi phải chờ đợi lâu, ông viết đều đặn mỗi năm một quyển. Chỉ sau vài năm, The Witcher trở thành một trong những series tiểu thuyết đình đám nhất của văn học Ba Lan. Năm 1999, series này hoàn tất với tập cuối cùng Lady of the Lake được phát hành tại Ba Lan.

… và hai chàng nghiện game

Cùng thời điểm Andrzej phát hành Blood of Elves, có hai chàng trai trẻ thường xuyên bỏ học để chơi game là Marcin Iwinski và Michal Kicinski muốn lập một công ty chuyên nhập khẩu game từ Mỹ về Ba Lan để bán – và quan trọng hơn là để được chơi trước tất cả mọi người. Cả hai tới cục thuế, gõ cửa và hỏi, “chúng tôi phải làm gì nếu muốn lập công ty?” 

Và thế là CD Projekt được thành lập. Họ có 2.000 USD trong túi, một chiếc PC cũ, văn phòng đặt trong căn hộ của một người bạn mà anh chàng này cho thuê free. Họ có một khởi đầu cực kỳ cao xa – cao đến mức những người đến mua hàng phải thở hồng hộc và ướt đẫm mồ hôi sau khi leo cả chục tầng lầu. Dù vậy, cả hai luôn luôn ăn mặc nghiêm túc 24/24, bởi họ còn quá trẻ và không muốn mọi người nghĩ rằng công ty của mình chỉ là một trò đùa.

Công việc phát hành game của CD Projekt diễn ra khá suôn sẻ, dù tại Ba Lan, người ta có thể mua một tựa game giá 15 bảng chỉ với 3 bảng trong vòng 48 giờ sau khi nó phát hành. “Độc chiêu” mà CD Projekt thực hiện là việc ký hợp đồng với Bladur’s Gate, một tựa game mà họ biết chắc sẽ nổi tiếng tại Ba Lan. Trò chơi sẽ được bản địa hóa, điều mà không ai khác có thể làm được tại Ba Lan, và những người học tiếng Nga sẽ có thể hiểu lượng text khổng lồ trong game. Thêm vào đó, một tựa game dung lượng lớn như Baldur’s Gate sẽ làm những kẻ bán game lậu phải chùn chân, bởi chúng phải tốn 5 CD để ghi lại nó.

CD Projekt bỏ ra 30.000 bảng để mua 3.000 bản game từ Interplay, và việc bản địa hóa trò chơi ngốn thêm 30.000 bảng nữa. Họ còn phải tốn chi phí marketing, thuê những diễn viên nổi tiếng lồng tiếng cho một vài nhân vật trong game. “Hồi đó, nó tốn rất nhiều tiền. Cả công ty phụ thuộc vào nó,” Iwinski cho biết.

Baldur’s Gate được CD Projekt bán ra với giá 30 bảng thay vì 15 bảng như bình thường. Nhưng bên trong hộp đĩa là những gì mà game lậu không thể có được: một bản đồ được niêm phong bằng sáp, một quyển sách luật Dungeons & Dragons, và một đĩa audio. Những kẻ bán game lậu phải bán trò chơi ở mức giá 15 bảng, và Iwinski hi vọng rằng những người muốn trả 15 bảng cho game lậu sẽ chấp nhận chi 15 bảng để có một thứ gì đó thực sự đặc biệt hơn. 

Và họ thành công. Ba tháng trước ngày phát hành, có hơn 8.000 đơn đặt hàng từ game thủ. Khi đó, không hề có một chuỗi cửa hàng bán game nào ở Ba Lan, và CD Projekt phải mua một nhà kho mới để chứa đống game của mình. Ngày đầu tiên Baldur’s Gate phát hành, họ bán đi 18.000 bản game.

Thành công nối tiếp thành công, và một ngày nọ, Interplay muốn CD Projekt bán Baldur’s Gate: Dark Alliance ở Ba Lan. Nó là một tựa game console, và game thủ Ba Lan chỉ toàn “PC Master Race”. Interplay đề nghị CD Projekt thử chuyển hệ tựa game này, và vì thế họ tuyển dụng Sebastian Zielinski và Adam Badowski – hai cột trụ của CD Projekt trong quá khứ và hiện tại. Dù cuối cùng, Interplay quyết định không trao quyền chuyển hệ Dark Alliance cho CD Projekt, khao khát tự tay làm game đã nhiễm vào máu những chàng trai yêu game của nhà phát hành này.

Và ở Ba Lan, không có một tựa fantasy nào ăn khách hơn Wiedzmin. Dù không thực sự tin tưởng mình sẽ thuyết phục được Andrzej, CD Projekt vẫn gọi cho ông, xin một cuộc hẹn và đi thẳng vào vấn đề. “Đó không phải là một khoản tiền lớn, nhưng ông ấy chấp nhận,” Iwinski nhớ lại. “Chúng tôi được quyền làm game. Khi đó khó khăn mới thực sự bắt đầu, bởi chúng tôi phải làm một trò chơi và chẳng ai biết làm sao để làm ra nó cả.”

(Còn tiếp)

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button